Những Chuyện Kỳ Lạ Khi Còn Bé

Created on: 25 Jun 22 21:34 +0700 by Son Nguyen Hoang in Vietnamese

Đôi ba chuyện không đầu không đuôi xảy ra thời còn ở Hà Nội. Rảnh rỗi nên viết lại để tránh quên mất.

Thumbnail 1

Căn nhà nơi tôi sinh ra có nguồn gốc là một mảnh đất ruộng, nơi người ta nguyên thủy dùng để trồng rau. Chủ cũ của miếng đất giờ không biết ở nơi nào. Có người kể là bà ấy đã dọn nhà về sâu trong làng sống. Người thì nói là bà ấy mất từ lâu rồi, mất từ ngay sau khi bà bán mảnh vườn cho ba mẹ tôi.

Mảnh đất ấy độ tầm 50 mét vuông, nhưng từ tầng hai trở lên thì mẹ và bố tôi, như bao người khác vào thời điểm ấy, đã cơi nới nó rộng ra được thêm 3 mét vuông chiều sâu nhờ vào hai cái ban công mặt trước và mặt sau. Nhờ thế mà nhà tôi tương đối rộng rãi. Nó rộng một phần nữa vì mỗi tầng lầu đều không có chia phòng (trừ phòng vệ sinh). Bố tôi hồi ấy chủ trương mỗi tầng sẽ thành một căn chung cư riêng cho khách thuê nên kêu thợ làm như thế. Riêng tầng ngủ của cả nhà thì thay vì xây tường bê tông để ngăn phòng, mẹ tôi chỉ lắp một cánh cửa lớn, loại cửa bằng thép dùng để chia buồng, còn anh em tôi thì ngủ chung ở một nơi. Học chung, ngủ chung. Thành ra vậy nên suốt thời thơ ấu cho đến tận lúc lên Đại Học, chưa bao giờ tôi có không gian riêng.

Tôi xin được kể thêm là vào thời diểm ngôi nhà được dựng thì nó có lẽ là nơi cao và lớn nhất trong con phố nơi tôi sống. Ngôi nhà được xây đến năm tầng, chưa tính sân thượng và tầng hầm. Tuy vậy nhưng như những gì tôi vừa kể, suốt thời thơ ấu thì chúng tôi chỉ sinh hoạt chủ yếu ở hai tầng mà thôi. Xin nói thêm là vào những năm tháng ấy bố tôi là một thành viên ít khi xuất hiện trong nhà, đồ đạc của ông cũng ít, điều này hiển nhiên khiến trên nửa trên của căn nhà tuyệt đối ít đồ đạc và nói trắng ra là bị bỏ hoang. Việc này kết hợp với một điều lý thú là tầng bốn và tầng năm của ngôi nhà thông nhau, càng khiến cho ngôi nhà thêm sự trống trải.

Để giải thích thông nhau là thế nào? Thì xin các bạn hãy tưởng tượng tầng năm của ngôi nhà có sàn nhà chỉ rộng bằng ba phần tư những tầng khác. Phần bị khoét rỗng ấy thông hẳn xuống tầng tư và được bao xung quanh bằng một lớp lan can trong nhà. Anh trai tôi thời ấy từng nghịch ngợm, anh mắc trên lan can ấy một cái thang dây rồi leo xuống tầng dưới. Có tôi là nhát nên không dám bắt chước. Về sau thì nhà tôi đã cho thuê hai tầng dưới, đồ đạc chính yếu chuyển lên các tầng bên trên, bố tôi cũng về ở luôn và ít khi đi xa, vậy nên mấy tầng phía trên ấy không còn bị bỏ trống nữa. Nhưng các bạn hãy hiểu, suốt thời bé chúng tôi đã sống ở nơi đây, nơi mà quá nửa ngôi nhà lúc ấy gần như trống trơn. Sự trống rỗng và tăm tối của những tầng trên, bao gồm cả tầng thượng, khiến cho anh em tôi cảm thấy phần nào an yên hơn khi sinh hoạt cùng nhau trong một không gian tương đối bé.

Tuy nhiên, rồi sẽ có lúc tôi phải lên trên tầng, làm những thứ đơn giản như tưới cây hay kiếm những món đồ chơi bọn tôi bỏ quên không biết để đâu. Chính những lúc ấy, lúc lang thang một mình giữa những bức tường tối tăm, dưới những cái bóng đèn gần như không bao giờ được bật, não bộ non nớt đầy trí tưởng tượng của trẻ con bắt đầu hình dung ra những ảo ảnh, những âm thanh và đôi khi là cả những mùi hương kỳ lạ. Những thứ mùi mà sau này tôi không bao giờ gặp được ở bất cứ đâu nhưng thỉnh thoảng, trong một giây tình cờ, nó lại dậy lên như một trò đùa của trí não.


Dưới sự ảnh hưởng rất mạnh của ông ngoại, tức là một người vô thần và tuyệt đối tin vào khoa học, tôi giấu đi toàn bộ những ký ức ấy, khép nó lại, khóa nó đi và coi nó như những tưởng tượng dở người của một thằng nhóc yếu bóng vía. Tôi cũng không muốn chia sẻ điều này với bố và mẹ tôi, dẫu sao thì đây vẫn là nhà của tôi chứ. Có ai mà lại chê nơi mà mình sinh ra? Chỉ mãi cho đến sau khi tôi đã rời Hà Nội, rồi trong một lần quay về nhà chơi, trong một mẩu trò chuyện không đầu, không đuôi giữa tôi và mẹ. Bà bỗng buột miệng:

“Chỗ đất khu nhà mình là miếng đất dữ”

Nghe có lạ không cơ chứ? Một miếng đất dữ. Ừ thì chỗ đất quanh khu vực này thỉnh thoảng cũng có lắm điều kỳ cục xảy ra, như những con dơi chẳng hạn. Có một đợt những con dơi to bằng bàn tay thích bay vào và đậu vào góc nhà vào đúng những ngày thứ tư và thứ sáu. Có một đợt khác tôi nghe kể có những gã nghiện lang thang, những tên trộm bị tóm ở cái nhà nghỉ đối diện. Mẹ tôi là nhân chứng trong đợt ấy, mẹ thấy một tên khi ấy đang vắt vẻo trên nhà bác hàng xóm. Thỉnh thoảng tôi cũng nghe mẹ kể về những bác già bị điên, đi lảo đảo như người mộng du và la hét trong đêm khuya. Nhưng thế thì sao gọi là dữ? Lần đấy tôi tò mò lắm, tôi gặng hỏi mẹ nhưng sau đấy bà thoái thác và chỉ đơn giản nói rằng đấy chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi

Có trời mới có thể cậy cho mẹ tôi mở miệng. Tuy nhiên, mẹ không phải là người đầu tiên chê chỗ đất này. Trước đấy phải đến chục năm, thời tôi còn học cấp hai, bà ngoại tôi là người đầu tiên nói rằng chỗ đất nhà tôi có vấn đề. Chuyện ấy xảy ra trong một đợt ngoại tôi được mẹ nhờ về nhà ngủ trong suốt một tuần liền. Tuy nhiên, chỉ đến ngày thứ năm bà không chịu được nên không ở lại nữa. Bà kiên quyết đổ lỗi là do từ trường nơi đây hơi kỳ lạ, nó ảnh hưởng đến cơ thể, làm bà khó ngủ.


Sau này tôi nghiệm ra là nếu như người lớn thấy gì kỳ lạ, không hình không dạng mà làm cho họ bất an thì họ hay quy tất cả do từ trường. Nghe vừa không mê tín mà lại vừa khó kiểm chứng.

Mẹ tôi thì không tin. Tôi đợt ấy cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng tôi nhận ra ở cái giường tôi nằm có một điều đặc biệt xảy ra. Cái giường ấy độ hơn hai mét, giường được kê giữa nhà, một đầu sát với một bên tường. Tôi ngủ thì hay hướng đầu vào bên tường trong khi chân tôi hướng tới chỗ cái tủ sách kê đối diện. Cái giường của anh trai và em trai tôi cũng được đặt như thế, cả ba cái nằm song song với nhau. Chúng tôi nhận ra một điều là chỉ cần nằm đảo hướng, tức là đầu hướng tới chỗ cái tủ sách, còn chân thì hướng về bên bức tường, thì hôm ấy chắc chắn một trăm phần trăm chúng tôi sẽ ngủ say một cách mê mệt. Lúc dậy thì cơ thể vẫn thấy khỏe, nhưng đầu óc thì say say và thỉnh thoảng thì nhìn thấy ảo ảnh. Thứ thường nhìn thấy là những hình tròn mờ mờ và vặn xoắn trên tường, dù rằng thực tế là tường nhà tôi chỗ nào cũng trắng bóc.

Tôi khá bất ngờ khi nhận ra không chỉ mình tôi, mà cả anh và em trai tôi cũng nhận ra việc ấy. Anh trai tôi gan dạ lắm, anh tôi thừa nhận là anh thấy rất kỳ lạ, nhưng vì ngủ kiểu đấy khá áp-phê nên anh không phàn nàn gì nhiều. Có lần khác anh buột miệng, giọng nửa đùa nửa thật là anh thích nằm thế vì dễ gặp bóng đè hơn. Nghe có lạ không cơ chứ! Tự nhiên tôi nhớ đến những motif phim kinh dị, khi mà chính những người gần ta nhất lại đôi khi hành động cư xử kỳ lạ nhất.


Đơn cử như có một kỷ niệm làm tôi nhớ mãi, chuyện xảy ra từ tận tôi còn cấp một cơ. Đấy là một tối đêm trằn trọc khó ngủ. Tôi không thể nhớ rõ hôm đấy là vào tháng mấy, nhưng trời nổi dông bão to lắm. Mưa và gió bên ngoài như thể một người đàn bà lực điền mạnh mẽ quật túi bụi vào cái cây ngoài cửa sổ. Chớp bên ngoài thì cứ lúc nháy lúc tắt, cả trời cả đất cứ thế ầm ầm như thể muốn xả giận cho bõ tức.

Cái hướng của cái giường tôi khi đấy chỉ quay bên trái là thấy rõ cửa sổ, thấy cả những run rẩy cành lá đang tang thương bên ngoài vật lộn trong gió và mưa. Giữa cái cửa sổ chính là anh trai tôi, đường nét trên khuôn mặt ấy ánh lên mỗi khi bên ngoài chớp lên một cơn sấm. Một lần sấm vang là tôi thấy rõ khuôn mặt ấy, lúc thì mắt mở, lúc thì mắt nhắm, nhưng hiển nhiên là anh cũng không ngủ được.

Rồi tự nhiên chớp ánh lên, và trong tích tắc ấy tôi thấy anh cười tươi, cực kỳ duyên dáng.

Khó hiểu thật đấy. Anh trai tôi đang nghĩ gì trong đầu thế? Một chuyện cười? Một ký ức lơ đãng quay về chung với tiếng sấm đang gào rú? Tôi phải biết! Tôi muốn biết điều gì làm anh cười. Tất nhiên là không như mẹ, anh trả lời tỉnh bơ không chút dấu giếm:

“Anh cười vì cái cây bên ngoài nó cười với anh.”

Tôi căng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng lúc ấy thì chớp đã tắt, trăng đã lặn. Ngoài ấy chẳng gì khác ngoài một màu đen như mực. Tôi không dám hỏi thêm và cả hai anh em cũng từ từ lịm đi vào giấc ngủ. Mãi sau này tôi cũng không rõ chính xác anh đã nhìn thấy thứ gì. Sau này khi hỏi lại anh cũng nói là không nhớ mình đã nhìn thấy thứ gì. Điều duy nhất tôi rút ra được từ câu chuyện này là ông anh mình lịch sự ra phết, lịch sự với vạn vật.


Hẳn là các bạn nghĩ ông anh tôi chỉ trêu tôi thôi. Tôi cũng tạm nghĩ là thế, có một thời gian dài lúc tôi còn bé, lúc mà những điều kỳ lạ xảy ra tôi đều đổ tại cho ông anh tôi. Tôi ngờ lắm là ông ấy đã lén lút ở đằng sau và làm những trêu chọc lúc tôi không thể để ý. Nhưng có một chuyện mà tôi không tin là anh trai tôi làm. Chuyện xảy ra vào cái lúc mà tôi còn trước khi vào Tiểu Học. Đợt ấy bố tôi gửi về một cái điện thoại bàn. Có gì hấp dẫn ở cái điện thoại ấy? Xin thưa là trên nó có nhiều nút bấm, nút to, nút nhỏ. Và đầu óc tôi thời ấy thích những cái nút. Tôi đã nghĩ rằng mỗi nút ẩn chứa một bí mật, nhấn vào là sẽ có một điều thần kỳ xảy ra.

Anh tôi, không hiểu bằng cách nào, mà mò được cái nút để thu âm trả lời tự động. Thế là chúng tôi nghịch ngợm lắm, chúng tôi thu lại chính giọng của mình. Tiếng của bản thân nghe phát lại từ máy tuy rẻ rè nhưng có cảm tưởng như còn sống động hơn cả giọng mình thật ngoài đời. Rồi thu âm chán, chúng tôi bỏ đi và quên bẵng về cái điện thoại.

Rồi một hôm nào ấy sau đó không biết bao nhiêu ngày. Tôi mò về cái cái máy để chạy lại đoạn thu âm. Tôi không thể nhớ là khi ấy mình đã hí hoáy với cái máy như thế nào. Chỉ biết là âm thanh từ cái máy phát ra lúc này không phải là giọng của anh em tôi. Đó là một tiếng cười. Nhưng không thể là tiếng cười của một con người.

Giọng cười the thé cất lên ba lần, mỗi lần là một tiếng “hehehe” rõ rệt được rít lên. Nhưng có cảm tưởng là đây là giọng cười của của một loài động vật, dễ liên tưởng nhất là của một con chuột.

Tôi cảm thấy rờn rợn nên tắt phụt cái máy điện thoại, không muốn nghe tiếp nữa. Sau này tôi bảo anh trai mở lại thì đoạn ghi âm ấy cũng không còn. Có lẽ lúc tôi tắt đã ấn nhầm nút xóa cũng nên.

Bây giờ, hiện đã là một anh lập trình viên, mỗi khi nhìn lại, kết luận duy nhất của tôi là lúc ấy tôi đã nằm mơ. Ký ức về một âm thanh rợn tóc gáy đấy hoàn toàn chỉ là tưởng tượng, là bịa đặt của trí não trẻ con. Khả năng tiếp theo là thứ âm thanh ấy cũng là do anh trai tôi làm ra một cách tinh vi. Thứ ba, còn ít khả năng hơn … là có một con chuột đã thực sự bò lên trên máy và vô tình nhấn nút thu âm?

Tuy nhiên, xét sau cùng thì tất cả những chuyện kể trên đều là chuyện thời bé xíu, những chuyện ấy bày thực ba hư và có thể lắm, trí nhớ sau này đã thêm thắt, đã làm kịch tính hóa và tệ hơn là làm sai lệch hết mọi sự. Tuy nhiên chuyện sau đây tôi kể thì lại xảy ra lúc tôi đã lên Đại Học, cụ thể là vào một dịp Tết, lúc cả nhà đang quây quần với nhau cũng ở Hà Nội.


Chuyện cũng bắt đầu một cách rất không đầu, không cuối. Khi ấy tôi đang ngồi tại cái bàn học, nơi kê cái cửa sổ gần với cái giường của hai anh em mà tôi đã kể khi nãy. Khác là hôm ấy trời không mưa, trời về tối, tôi chơi điện tử trên cái bàn ấy rất vô tư. Trò chơi khi ấy tôi đang điều khiển là một trò bắn súng góc nhìn thứ nhất. Tôi đang chơi thì anh trai xuất hiện ở đằng sau. Anh mượn chuột của tôi và bắn mấy viên đạn. Tôi đã định là sẽ nhường ghế cho anh, nhưng anh nói là tôi cứ ngồi đi, anh chỉ bắn vài mạng rồi đi làm việc khác. Vậy là để cho dễ hình dung thì tôi vẫn ngồi yên trên cái ghế, chỉ có anh trai ở đằng sau đang dang rộng hai tay, một tay cầm chuột, tay còn lại bấm phím.

Thế rồi tự nhiên, một cách hết sức quái gở. Tôi bỏ mắt khỏi màn hình mà nhìn vào anh, đôi mắt anh lúc ấy đang chăm chú nhìn những nhân vật đang ẩn hiện sinh động trên màn hình. Không rõ vì lý do gì mà cái mặt kính khi ấy của anh thu hút sự chú ý của tôi một cách kỳ lạ. Xin được nói rõ là chúng tôi không có thói quen dùng kính mắt mắc tiền và tôi đoan chắc là cái cái kinh của cả anh lẫn tôi hoàn toàn không có gì đặc biệt hết. Vậy mà lúc ấy, như thể có ai điều khiển, tôi đã dùng tay búng nhẹ vào cái mặt kính ấy. Nếu tôi nhớ không lầm thì đó là mắt kính bên trái. Chắc chắn là lúc ấy tôi chỉ búng rất nhẹ, vì hẳn nhiên là tôi không muốn làm kính vỡ.

Rắc một cái. Kính vỡ thật. Nó nứt một đường dài. Anh tôi mặc kệ và tôi hoàn toàn không thấy anh cáu. Anh bỏ qua mọi sự bối rối của tôi lúc đó mà chơi thêm một lúc, sau đó thì bỏ đi.

Giờ thì nếu dừng câu chuyện ở đây thì quả thực chuyện cái kính vỡ chẳng có gì đặc biệt. Tuy thế, chuyện chưa hết ở đây đâu. Mãi rất lâu sau ngày hôm đó, có thể là sáu tháng, có thể là một năm, hay biết đâu là hai năm? Trong một lần tôi dọn dẹp phòng ốc của cả anh và tôi, tôi bắt gặp cái hộp kính màu trắng, hộp đã phủi bụi bên ngoài. Tôi đã muốn vứt nó đi nhưng như mọi khi, tôi cẩn thận mở hộp ra và kiểm tra trước. Bất ngờ thay, bên trong đấy chính là cái kính bị vỡ hôm nào. Vết nứt dài không thể khác được. Chỉ khác là bên đấy có một mảnh giấy. Trên ấy có dòng chữ anh trai tôi viết. Anh trai không phải là người viết đẹp nhưng một khi anh đã viết là anh viết rất nắn nót. Trên dòng chữ ấy ghi như sau, tên tuổi của người được đề cập đã được thay đổi:

“Cái kính này bị vỡ đúng vào ngày K mất, an nghỉ nhé K ơi”


Đừng vội tin hoàn toàn những gì tôi kể. Chúng tôi di chuyển nhiều, kính hỏng nhiều nên thay kính khá thường xuyên và biết đâu đấy tôi đã nhầm lẫn, đã nhận nhầm cái kính trong hộp thì sao. Sau cùng thì tôi luôn có xu hướng nghi hoặc với cả chính bản thân.

Để sớm kết thúc tản văn mà cho các bạn độc giả an giấc cho đêm tối, tôi xin được nói đôi lời về cái góc nhà nơi gần với giường ngủ anh em tôi thường nằm. Tiện đây xin kể luôn, cái góc nhà ấy cũng là nơi có cái máy điện thoại tôi đã kể bên trên. Gần cái điện thoại là cái máy sấy tóc. Cả hai đều dùng điện 110V nên buộc muốn dùng là phải gắn liền với cái Biến Áp đen sì. Vì cái biến áp vừa to vừa nặng nên nhà tôi ít khi di dời nó đi đâu, điều này cũng đồng nghĩa là muốn dùng được cái máy sấy tóc thì phải đến chỗ có cái biến áp.

Tuy nhiên ở đấy đâu chỉ có cái máy biến áp, ở nơi đấy có thêm một cánh cửa sổ hướng xuống nhìn thẳng về cầu thang tầng dưới. Một cánh cửa sổ sơn màu đen kịt. Bên ngoài cứ khi nhìn xuống, nếu không bật đèn thì chỉ thấy một màu đen. Thuở bé mỗi lần tôi nhìn qua cánh cửa ấy là tôi thấy rùng rợn. Tôi sợ rằng trong một tích tắc, sẽ có một khuôn mặt chìa ra lồ lộ qua lớp cửa kính. Một thứ đáng sợ! Cứ nghĩ đến điều đấy là tôi không còn muốn xớ rớ vào khu vực này, đây có lẽ cũng là lý do mà tôi không có thói quen sấy tóc sau khi tắm.

Thế rồi mãi sau này, sau khi tôi đã đi du hí khắp nơi và về nhà sau một thời gian dài không còn sống tại Hà Nội nữa. Tôi đi tắm, rồi gội đầu, rồi ra chỗ cái cửa sổ đen kịt hôm xưa. Nơi ấy vẫn thế, vẫn tối tăm chẳng khác gì hai mươi năm về trước. Nhưng tất nhiên là khi ấy tôi rất chậm rãi sấy tóc, nước chảy tong tong. Tôi nhìn ra cái cửa trong lúc máy sấy chạy, nhìn chằm chằm.

Tôi nhận ra là hóa ra từ bé, tôi không sợ cái cửa sổ. Mà hóa ra là tôi tôi đã thực sự muốn có cái gì đấy hiện ra. Một con ma còn đang lạc giữa luyện ngục? Một con quỷ biết tỏng hết tâm can chúng ta? Hay một linh hồn báo oán cần người trả nợ? Hay một vong linh còn lởn vởn? Thần hay Atula? Hiện ra đi. Cái gì ấy ngoài kia ơi! Làm ơn xuất hiện đi! Tôi thậm chí còn khẳng định là sẽ đối ẩm với thứ ấy. Và cả hai sẽ có màn hỏi đáp thật hoành tráng! Đằng ấy như thế nào? Ô hay thế là cậu biết hết suy nghĩ của mình à? Ma lực của cậu căn nguyên là từ đâu? Cậu khi còn sống như thế nào?

Nhưng không có gì hết.

Chỉ một màn đêm đen mịt. Một màn đêm im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

Một màn đêm đang mỉm cười.

Sài Gòn, Thứ bảy, 25 tháng 6, 2022

Back To Top